× Shopee Deal

Thách cưới 500 triệu nhà trai đồng ý luôn, tân hôn l;;ật chăn nhìn chồng, tôi mới hiểu lý do ….

Facebook
Twitter
LinkedIn
Pinterest
Pocket
WhatsApp

Thách cưới 500 triệu nhà trai đồng ý luôn, tân hôn l;;ật chăn nhìn chồng, tôi mới hiểu lý do ….28 t;;uổi tôi được mai mối cho chồng. Ở vào cái tuổi đó đối với phụ nữ cũng không còn quá trẻ. Trước đó tôi cũng từng yêu hai người nhưng đều không đến được với nhau vì nguyên nhân gia đình. Bố mẹ tôi rất khó tính, tôi dẫn ai về nhà ông bà cũng tìm được điểm để ch;;ê. Dần dần họ t;ự á;i rồi cũng kiếm cớ chia tay tôi cả.Cho đến khi được mai mối cho Quân, người chồng hiện tại, bố mẹ tôi mới hài lòng. Có lẽ ông bà thấy con gái cũng sắp 30 tuổi rồi, còn kén chọn nữa thì sợ rằng “già kén k;ẹn h;;om”. Chúng tôi qua lại tìm hiểu có 4 tháng thì gia đình Quân vội giục giã chuyện đám cưới.Vậy nhưng đến lúc hai bên trên bàn thủ tục đám cưới thì lại có một vấn đề phát sinh, đó là số tiền thách cưới bố mẹ tôi đưa ra rất cao lên đến 500 triệu đồng.

Tôi s;;ố;;c lắm, vội vã khuyên bố mẹ rằng thách cưới chỉ là thủ tục thôi, con số 500 triệu thật quá lớn đối với gia đình Quân. Tôi cũng chỉ là cô gái có chút ưa nhìn, công việc ổn định chứ không phải hoa khôi hoa hậu gì cả.

Song bố mẹ tôi không nghe. Ông bà bảo bao công s;;;inh thành nuôi dạy tôi nên người, bây giờ thành người nhà Quân, số tiền 500 triệu vẫn là ít. Tôi chán nản và đau khổ nghĩ ông bà muốn bán con hay sao?Trong lòng tôi đã chắc chắn gia đình Quân sẽ phủi tay quay lưng tuyên bố hủy hôn vì điều kiện quá vô lý này. Ấy thế mà chỉ sau vài phút suy nghĩ thì bố mẹ Quân và anh đã lập tức đồng ý. Mọi chuyện thống nhất xong, đám cưới được tổ chức vô cùng suôn sẻ, ai cũng vui vẻ vì được lòng mình.Đêm tân hôn là đêm đầu tiên của tôi và chồng. Thời gian quen nhau ngắn, anh bảo muốn giữ đến thời khắc thiêng liêng đêm tân hôn nên không hề đ;;;òi h;;;ỏi tôi trước đó. Từ phòng tắm bước ra, tôi hồi hộp lắm. Chồng thì đã n;;;ằm đắp chăn trên giường chờ vợ.

Tôi ngượng ngùng bước lại giường. Anh nhìn tôi mỉm cười. Rồi tôi nhẹ nhàng v;;én chăn định nằm vào với anh. Nhưng vừa lật chăn, tôi ch//ế//t s//ữ//ng nhìn cảnh tượng bên dưới … Đọc tiếp bên dưới 👇👇👇

Nhưng vừa lật chăn, tôi ch//ế//t s//ữ//ng nhìn cảnh tượng bên dưới … Đó không phải là một người đàn ông hoàn toàn khỏe mạnh.

Dưới lớp chăn, tôi thấy rõ phần chân trái của chồng bị khuyết tật bẩm sinh, teo nhỏ và biến dạng một cách rõ rệt. Anh mặc quần dài nhưng chiếc chân đó co quắp lại, không thể duỗi thẳng và kích thước nhỏ hơn hẳn chân còn lại. Cú sốc lớn đến mức tôi đứng sững lại, chiếc chăn tuột khỏi tay. Nước mắt tôi bỗng dưng trào ra, không phải vì tủi hờn hay thất vọng, mà vì sự bất ngờ và cảm giác hối hận đang dâng trào.

Chồng tôi, Quân, nhìn thấy phản ứng của tôi, nét cười trên môi vụt tắt. Anh ngồi dậy, ánh mắt chứa đựng sự buồn bã, thậm chí là nỗi sợ hãi khi đối diện với sự thật.

“Anh… anh xin lỗi,” giọng anh khẽ khàng, đứt quãng. “Anh biết em sẽ sốc. Anh đã định nói với em… nhiều lần rồi, nhưng anh sợ…”

Tôi từ từ ngồi xuống mép giường, cố gắng trấn tĩnh. Tôi nhớ lại những lần chúng tôi đi chơi, Quân luôn chọn đi bộ chậm rãi, hoặc chỉ ngồi ở những nơi cố định. Anh không bao giờ tham gia các hoạt động thể thao hay đi đâu xa đòi hỏi di chuyển nhiều. Anh cũng luôn mặc quần dài, kể cả lúc trời nóng. Tôi cứ nghĩ đơn giản là anh thích vậy.

“Đây… là lý do ư?” Tôi hỏi, giọng run rẩy, ý muốn hỏi về việc anh đồng ý dễ dàng với số tiền thách cưới “trên trời” kia.

Quân gật đầu, ánh mắt tránh né: “Đúng vậy, đây là lý do anh và gia đình anh chấp nhận 500 triệu đồng mà không hề do dự. Bố mẹ anh thương con, muốn anh có một người vợ tử tế, hiểu chuyện. Họ nghĩ rằng, với khuyết điểm này, nếu không dùng vật chất để ‘mua’ sự đồng ý, anh sẽ khó mà tìm được một người vợ như em.”

Anh thở dài nặng nề: “Họ cũng biết bố mẹ em khó tính. Khi thấy ông bà thách cưới cao như vậy, họ đã nghĩ đó là một cái giá để đổi lấy sự ‘bao dung’ của gia đình em với khuyết tật của anh. Họ sợ nếu từ chối 500 triệu này, bố mẹ em sẽ lấy cớ đó để hủy hôn, và anh sẽ lại phải đối diện với sự cô đơn. 500 triệu đối với họ không phải là tiền thách cưới, mà là tiền ‘mua sự yên tâm’, mua một cơ hội để anh được hạnh phúc.”

Nhìn người đàn ông 30 tuổi với vẻ mặt đầy tổn thương và tự ti trước mặt, trái tim tôi thắt lại. Tôi nhận ra rằng đằng sau sự vội vàng, sự hào phóng bất thường và sự im lặng của anh là một nỗi mặc cảm sâu sắc, là sự đánh đổi bằng vật chất để che lấp đi một khiếm khuyết. Anh đã dùng 500 triệu để mua lại cái cơ hội được yêu thương, được xây dựng gia đình.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh, nơi đó vẫn lấp lánh sự chân thành, sự hiền lành và tử tế mà tôi đã cảm nhận suốt thời gian qua. Khuyết tật về thể xác không làm mất đi những phẩm chất tốt đẹp đó.

Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay anh. “Anh ngốc quá,” tôi nói, nước mắt vẫn rơi, nhưng là giọt nước mắt của sự cảm thông. “Nếu anh nói với em sớm hơn, em sẽ không bao giờ để bố mẹ thách cưới một con số vô lý như vậy. Em cưới anh vì con người anh, Quân ạ.”

Quân nhìn tôi, như không tin vào tai mình. Anh ôm chầm lấy tôi, ôm thật chặt, như sợ tôi sẽ biến mất.

“Cảm ơn em… cảm ơn em rất nhiều,” anh thì thầm bên tai tôi.

Đêm tân hôn của chúng tôi không như những gì tôi tưởng tượng, nhưng nó lại là đêm ý nghĩa nhất. Đêm đó, dưới ánh đèn vàng dịu, chúng tôi đã trút bỏ mọi gánh nặng và bí mật, chấp nhận nhau với tất cả những gì chúng tôi đang có. Tôi hiểu rằng, cái giá 500 triệu đồng mà gia đình anh bỏ ra không phải để mua tôi, mà là để mua sự dũng cảm và niềm hy vọng cho con trai họ. Và đêm đó, tôi đã tặng lại anh món quà vô giá hơn bất cứ số tiền nào: sự chấp nhận, tình yêu và một khởi đầu mới.

Bài viết mới cập nhật:

error: Content is protected !!

Nguồn: https://fleuri.info/18021/

Facebook
Twitter
LinkedIn
Pinterest
Pocket
WhatsApp

Never miss any important news. Subscribe to our newsletter.

Related News

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Never miss any important news. Subscribe to our newsletter.

Recent News

Editor's Pick