“PҺú TҺọ KιпҺ Hoàпg: CҺú Rể Sát Hạι Cȏ Dȃu Ngaү Troпg Đám Cướι Và Sự TҺật PҺía Sau…”
Sáng hôm ấy, xã Tân Phượng (huyện Thanh Sơn, tỉnh Phú Thọ) rộn ràng như ngày hội. Trên con đường dẫn vào nhà chú rể, cờ hoa rợp đỏ, loa đài vang inh ỏi những bản nhạc đám cưới. Người dân tấp nập tới dự, ai cũng nói về đôi trẻ “đẹp như tranh vẽ” — Khang và Vy.
Không ai ngờ, chỉ vài tiếng sau, đám cưới rộn ràng ấy sẽ hóa thành đám tang. Cô dâu xinh đẹp ngã gục ngay giữa sảnh tiệc, còn chú rể – người từng thề nguyện trọn đời yêu thương – lại chính là kẻ xuống tay đoạt mạng người mình yêu.
Khang sinh ra trong một gia đình khá giả ở xã Tân Phượng. Anh là con trai út, được chiều chuộng từ nhỏ, học giỏi, đi làm công ty xây dựng ở Hà Nội rồi về quê mở xưởng riêng.
Vy thì khác. Cô là con gái một gia đình làm nông, hiền lành, dịu dàng và luôn được mọi người quý mến. Hai người quen nhau trong một chuyến thiện nguyện ở vùng núi Thanh Sơn. Tình yêu của họ đến nhanh như cơn mưa đầu hạ — bất ngờ mà mãnh liệt.
Ba năm yêu nhau, họ từng trải qua không ít sóng gió, nhất là khi mẹ Khang phản đối kịch liệt vì “con nhà nông dân, không môn đăng hộ đối”. Nhưng Vy vẫn kiên trì, và cuối cùng tình yêu của cô đã làm mềm lòng cả gia đình Khang.
Ngày cưới, ai cũng bảo “duyên trời định”. Cả hai tươi cười rạng rỡ, tay trong tay chào quan khách. Không ai biết, sau lớp áo vest chỉn chu và nụ cười hiền lành kia, Khang đang giấu trong lòng một cơn sóng ngầm đáng sợ.
Trước lễ cưới một tuần, hàng xóm nghe tiếng cãi vã lớn trong nhà Khang.
Vy bỏ ra ngoài, mắt đỏ hoe. Còn Khang đập vỡ ly rượu trên bàn, miệng lẩm bẩm:
“Nếu cô phản bội tôi, cô đừng trách tôi độc ác.”
Người ta nghĩ chỉ là chuyện giận dỗi của đôi trẻ. Nhưng thật ra, đó là dấu hiệu đầu tiên của một mối quan hệ đã rạn nứt từ lâu.
Vy từng tâm sự với bạn thân rằng Khang kiểm soát cô quá mức. Anh ta luôn ghen tuông vô cớ, thậm chí kiểm tra điện thoại, đọc từng tin nhắn. Vy nói:
“Nhiều khi tớ sợ ánh mắt của anh ấy, như thể anh ấy không còn là người mà tớ từng yêu.”
Nhưng cô vẫn quyết định cưới, vì tin rằng “sau khi kết hôn, mọi thứ sẽ thay đổi”. Vy không ngờ, chính quyết định ấy đã đẩy cuộc đời cô đến tận cùng bi kịch.
Tối trước ngày cưới, Khang vô tình nhìn thấy một tấm ảnh trong điện thoại Vy: cô và một người đàn ông lạ chụp cùng nhau ở quán cà phê. Gương mặt cả hai rạng rỡ, thân mật.
Cơn ghen bùng lên. Anh ta ép Vy giải thích, cô nói đó là bạn cũ đại học, chỉ gặp lại nói chuyện dăm ba câu. Nhưng trong đầu Khang, ngọn lửa nghi ngờ đã bốc cháy dữ dội.
Anh ta uống rượu suốt đêm, tự dằn vặt mình. Trong đầu Khang chỉ còn hai từ: “Phản bội.”
Sáng hôm sau, anh vẫn khoác vest, vẫn nở nụ cười, vẫn đón cô dâu như mọi người, nhưng ánh mắt ấy – ánh mắt lạnh và vô hồn – đã chẳng còn của người đang hạnh phúc.
Buổi lễ diễn ra như bao đám cưới khác. Tiếng nhạc vang lên, cô dâu chú rể tay trong tay tiến lên sân khấu. Mọi người vỗ tay, reo hò. MC mời hai bên gia đình nâng ly chúc mừng.
Khang cười, rót rượu. Nhưng khi Vy vừa quay sang cảm ơn quan khách, anh ta bất ngờ rút từ trong áo ra một con dao gấp.
Một tiếng hét xé toạc không gian:
“Khang! Anh làm gì thế?”
Tất cả chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Vy đã ngã xuống, tay ôm ngực, máu thấm đỏ bộ váy cưới trắng tinh.
Tiếng la hét vang khắp sảnh. Mẹ Vy ngã quỵ. Cha Khang hoảng loạn lao tới giữ con lại, nhưng Khang đã đứng chết lặng, bàn tay dính máu run rẩy. Anh ta buông con dao, thì thào:
“Cô phản bội tôi… ngay trước ngày cưới…”
Không ai biết, trong đầu Khang lúc đó, thế giới đã sụp đổ từ lâu.
Vy được đưa đi cấp cứu ngay lập tức nhưng không qua khỏi. Cả vùng rúng động. Báo chí đăng tải, mạng xã hội bùng nổ. Ai cũng phẫn nộ, không hiểu vì sao một người có học, có công việc, lại nhẫn tâm ra tay với cô dâu của mình.
Trong phòng giam, Khang ngồi lặng. Ánh mắt anh ta trống rỗng, như thể linh hồn đã rời khỏi thân xác. Cảnh sát hỏi lý do, Khang chỉ nói:
“Tôi không chịu nổi khi nghĩ cô ấy yêu người khác… Tôi yêu cô ấy quá nhiều.”
Nhưng tình yêu ấy, vốn chẳng còn là yêu, mà là sự chiếm hữu mù quáng.
Khi điều tra sâu hơn, công an phát hiện người đàn ông trong ảnh chỉ là bạn học cũ của Vy. Họ tình cờ gặp nhau khi Vy đi lấy váy cưới, chụp tấm ảnh làm kỷ niệm. Không có gì hơn.
Thế nhưng, chỉ vì không kiểm soát được cảm xúc, Khang đã giết chết người mà mình yêu thương nhất — và cả phần đời của chính mình.
Ngày ra tòa, mẹ Khang đến, gương mặt hốc hác. Bà nhìn con trai trong bộ áo phạm nhân, nước mắt trào ra:
“Tôi đã sai… Tôi đã dạy con tôi sai mất rồi. Ngày xưa tôi cấm nó yêu con bé vì sĩ diện, vì nhà nó nghèo. Sau này đồng ý, tôi tưởng con tôi biết trân trọng, ai ngờ…”
Giọng bà nghẹn lại, không nói nổi nữa.
Trong phòng xử, mẹ Vy gào lên:
“Tại sao? Tại sao con tôi lại phải chết trong ngày hạnh phúc nhất đời nó?”
Không ai trả lời được. Khang chỉ cúi đầu, đôi vai run bần bật.
Ba ngày sau, trời Phú Thọ mưa tầm tã. Đoàn người mặc áo tang trắng nối dài trên con đường đất đỏ. Trên quan tài phủ kín hoa cưới, tấm ảnh Vy cười rạng rỡ trong bộ váy trắng khiến ai nhìn cũng nhói lòng.
Bạn bè cô khóc nghẹn. Người làng đứng hai bên đường, lặng lẽ cúi đầu. Không ai ngờ, cô gái luôn mỉm cười, luôn giúp đỡ mọi người, lại ra đi tức tưởi như thế.
Mẹ Vy run rẩy vuốt tóc con lần cuối, thì thào:
“Con ơi, nếu có kiếp sau, đừng yêu ai quá nhiều, đừng tin ai mù quáng nữa nhé…”