Giữa trưa nắng gắt, một ông cụ tóc bạc, dáng gầy gò, lom khom chạy chiếc xe máy cũ kĩ dừng trước cổng một chung cư cao cấp bậc nhất Sài Gòn. Ông đến để thăm con trai sau nhiều tháng xa cách, trong lòng tràn ngập niềm vui. Thế nhưng, vừa mới dựng xe chưa kịp gọi điện, bảo vệ chung cư đã bước ra chặn lại…
Ông Tư vốn là nông dân ở miền Tây, cả đời lam lũ với ruộng đồng. Vợ mất sớm, ông chỉ có một người con trai duy nhất – Hưng. Nhờ học giỏi, Hưng thi đậu đại học rồi sau này ở lại Sài Gòn lập nghiệp. Ít khi về quê, mỗi lần gọi điện cho cha, Hưng chỉ hứa hẹn: “Dạ, con bận lắm, khi nào rảnh con về liền.” Ông Tư hiểu, thương con, chẳng bao giờ trách móc.
Một hôm, người hàng xóm cho ông xem đoạn video quảng cáo về khu chung cư cao cấp nơi Hưng đang sống. Trong lòng ông cụ rộn ràng: “Chắc con mình giờ thành đạt lắm rồi.” Đêm đó ông nằm trằn trọc, nghĩ đến cảnh được gặp con trai, ôm nó vào lòng, cùng nhau ăn bữa cơm đoàn tụ. Sáng hôm sau, ông quyết định dắt chiếc xe Honda cũ đời 90 đã theo ông hơn hai chục năm, cột phía sau cái túi vải đựng vài ký xoài, ít khô cá lóc, rồi lên đường hướng về Sài Gòn.
Đoạn đường hơn trăm cây số với người già như ông đâu phải dễ. Xe nổ lạch bạch, nhiều lúc khói trắng phụt ra, tưởng chừng muốn tắt máy. Ông cụ lau mồ hôi, nheo mắt vì nắng, nhưng lòng tràn đầy hy vọng. Ông không báo trước cho Hưng, định bụng sẽ tạo một bất ngờ, để khi con mở cửa ra sẽ vỡ òa vui mừng.
Đến nơi, ông choáng ngợp trước tòa nhà cao sừng sững, cửa kính sáng loáng. Người ra kẻ vào đều ăn mặc sang trọng. Ông Tư ngập ngừng dắt xe vào cổng, lòng hồi hộp xen lẫn tự hào. Nhưng chưa kịp hỏi thăm, anh bảo vệ trẻ tuổi đã phóng mắt nhìn ông từ đầu đến chân: áo bà ba bạc màu, dép nhựa, chiếc xe cà tàng xịt khói.
— “Bác tìm ai?” – giọng lạnh nhạt.— “Ờ… tôi tìm con tôi, nó tên Hưng, ở block B, tầng 15.” – Ông cười hiền, móc trong túi mảnh giấy có ghi địa chỉ.
Bảo vệ nhíu mày: “Chung cư này không phải ai muốn vô cũng vô đâu. Bác có hẹn trước không?”