Đêm tân hôn, ai cũng nghĩ sẽ là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của một người con gái. Nhưng với tôi, đó là một đêm mà chỉ cần nhớ lại thôi, sống lưng vẫn lạnh toát.
Tôi vừa thay bộ váy cưới mệt nhoài sau cả ngày dài. Trong phòng, tiếng cười nói ồn ào ngoài sân dần lắng xuống, chỉ còn tiếng gió xào xạc luồn qua khe cửa. Tôi nghĩ chồng sẽ sớm lên, nhưng thay vào đó, cánh cửa phòng bật khóa cạch một tiếng.
Người xuất hiện không phải anh, mà là bà giúp việc trong nhà – bà Lựu, gầy gò, tóc đã bạc nhiều. Bà lao vào, đóng sập cửa, áp sát mặt tôi thì thầm, giọng run run:
— “Cô có muốn sống không? Mau thay đồ rồi trốn cửa sau, kẻo mất mạng!”
Tôi chết lặng. Mất mạng? Trong chính đêm tân hôn của mình ư? Nhìn ánh mắt đầy hoảng loạn của bà, tôi không dám chần chừ. Tôi vơ vội quần áo thường ngày, run rẩy thay, rồi theo bà ra phía sau. Bà chỉ vào một lối nhỏ dẫn ra vườn sau, giọng gấp gáp:
— “Đi ngay đi! Đừng quay đầu lại!”
Tôi cắn môi, nước mắt trào ra. Trong lòng ngổn ngang: đây là nhà chồng, là gia đình tôi vừa bước vào. Nhưng trong ánh mắt bà Lựu không hề có chút đùa giỡn nào. Tôi cắm đầu chạy, để lại sau lưng tiếng nhạc cưới xa dần.
Sáng hôm sau, tôi tìm gặp bà Lựu trong góc bếp cũ, nơi bà vẫn ngồi nhóm lửa. Vừa thấy bà, tôi quỳ sụp xuống, bật khóc:
— “Hôm qua… nếu không có bà, chắc giờ tôi đã…”
Bà vội kéo tôi dậy, gạt nước mắt:
— “Đừng để ai thấy cô quỳ, kẻo cả tôi cũng chẳng giữ nổi mạng đâu. Nhưng cô phải biết, ngôi nhà này không như cô nghĩ.”
Tim tôi thắt lại. Bà bắt đầu kể:
Người chồng tôi lấy – Dũng – vốn là con trai duy nhất trong gia đình giàu có, nhưng gia đình ấy đã nhuốm máu. Người vợ đầu của Dũng chết cách đây 2 năm, nguyên nhân được công bố là tai nạn ngã cầu thang. Nhưng chỉ bà Lựu biết, hôm đó Dũng cùng mẹ hắn – bà Hằng – đã cãi vã kịch liệt với chị dâu. Vài ngày sau, chị mất.
Bà Hằng vốn độc đoán, coi con dâu chỉ là công cụ để sinh cháu và tiếp quản tài sản. Còn Dũng, tính tình thất thường, khi thì nho nhã, khi lại hung bạo như quỷ dữ. Bà Lựu đã nghe được đoạn nói chuyện của hai mẹ con họ ngay trước đám cưới:
— “Cưới nó về, cho uống ít thuốc, rồi bảo nó 44 như con trước. Cổ phần công ty sẽ sớm về tay con thôi.”
Nghe tới đây, toàn thân tôi lạnh buốt. Đêm qua, nếu tôi không trốn, có lẽ giờ này người ta đã dựng kịch bản cho một cái chết “tự nguyện”.
Những ngày sau đó, tôi giả vờ bệnh để trì hoãn việc trở lại nhà chồng. Từ nhà mẹ đẻ, tôi bí mật điều tra. Vật mà mẹ đẻ đưa cho tôi trong ngày cưới – một chiếc bút ghi âm nhỏ xíu – trở thành cứu cánh. Bà đã thì thầm: “Ở nhà chồng con, có thứ còn đáng sợ hơn nghèo khó. Giữ lấy, có ngày con sẽ cần.”
Tôi lén quay lại căn biệt thự, giả vờ thăm bà Lựu. Trong một lần rửa chén, bà khẽ ra hiệu tôi để bút ghi âm gần phòng khách. Đêm ấy, tôi nín thở khi nghe lại. Giọng bà Hằng the thé:
— “Con rể ngu ngốc nhà ấy không giữ được công ty, nên mới cần cưới con bé. Cưới rồi, để nó chết giống con dâu trước. Giấy tờ chuyển nhượng chuẩn bị xong cả rồi.”Tiếng Dũng đáp lại, cười nhạt:
— “Mẹ cứ yên tâm. Đêm nay cho nó uống, sáng mai chúng ta yên ổn.”