Tôi là Lan, sống cùng chồng và bố chồng — ông Đào, năm nay đã ngoài tám mươi sáu tuổi. Ông là thương binh hạng 2/4, về hưu từ mấy chục năm trước.
Cứ đều đặn mỗi tháng, đúng ngày mùng 5, ông lại dậy từ tờ mờ sáng, chải đầu, thay áo sơ mi trắng, rút trong tủ ra tờ giấy lĩnh lương hưu rồi chống gậy đi bộ ra trạm xã.
Trưa nào cũng vậy, ông trở về với cái túi vải bạc màu, miệng cười hiền:
– “Hôm nay vui lắm, cả xóm đều có quà.”
Rồi ông lôi trong túi ra đủ thứ: khi thì gói kẹo dừa cho bọn trẻ con, khi thì vài tờ năm chục lẻ phát cho mấy cụ già hàng xóm, ai nhờ ông đi lĩnh hộ tiền trợ cấp cũng chia phần. Đến khi tôi hỏi ông còn lại bao nhiêu thì ông chỉ cười:
– “Giữ lại năm trăm là đủ, để dành khi nào… chết còn có tiền mua bó hương.”
Nghe mãi tôi vừa thương vừa bực. Thương vì ông tốt tính, cả đời sống vì người khác. Bực vì ông chẳng biết giữ gì cho bản thân, trong khi tháng nào cũng phải nhờ vợ chồng tôi thuốc men, cơm nước.
Một tối, tôi nói với chồng:– “Anh à, từ tháng sau để em đi lĩnh hộ bố nhé. Bố già rồi, đi xa nguy hiểm. Với lại, cứ chia hết như thế, nhỡ ốm đau lại chẳng có đồng nào.”Chồng tôi ngần ngừ, nhưng cuối cùng cũng đồng ý:
– “Ừ, mai hai vợ chồng cùng đi, xem thực hư ra sao.”
Nguồn: https://fleuri.info/17608/














