I. Phát Hiện Ghê Rợn
Những ngày cuối thu, dự án trùng tu cấp quốc gia tại Thành cổ Hoa Lư đang diễn ra khẩn trương. Trong lúc các công nhân đang cẩn thận bóc tách lớp vữa bong tróc của một đoạn tường thành phía Tây, một điều bất ngờ đến ghê rợn đã xảy ra. Khi một mảng tường lớn đổ xuống, một khoang rỗng lộ ra. Bên trong là một khung cảnh khiến mọi người chết lặng: một bộ xương người hoàn chỉnh, nằm co quắp, như thể bị ép chặt vào lớp gạch đá từ rất lâu.
Hiện trường nhanh chóng bị phong tỏa. Các chuyên gia khảo cổ và pháp y được triệu tập. Trưởng nhóm điều tra, Đại úy Nguyễn Nam, một sĩ quan trẻ nhưng nổi tiếng với sự quyết đoán, được giao nhiệm vụ giải mã bí ẩn rùng rợn này.
II. Hé Lộ Danh Tính Và Lời Sấm Truyền
Qua giám định bằng phương pháp Carbon-14 và phân tích mẫu đất, các nhà khoa học ước tính bộ xương đã nằm trong tường thành ít nhất hơn 200 năm, có thể còn lâu hơn. Cùng với bộ xương là một vài mảnh vải mục nát, một chiếc trâm cài tóc bằng bạc đã hoen gỉ, và một tấm thẻ bài bằng đồng nhỏ khắc chữ Hán cổ.
Đại úy Nam và đội của mình phối hợp với các nhà sử học địa phương. Tấm thẻ bài được giải mã. Nó ghi một cái tên: “Lê Thị Mai” và hai dòng chữ khó hiểu: “Mắt ngọc lừa dối, hồn oan muôn kiếp chôn vùi trong gạch đá.” Lời sấm truyền cổ xưa nói về một lời nguyền kinh hoàng liên quan đến Thành cổ, nhưng từ trước đến nay, nó chỉ được coi là truyền thuyết.
III. Sự Thật Đằng Sau Lời Nguyền
Đại úy Nam đi sâu vào các ghi chép cũ của làng, những truyền thuyết truyền miệng về “Lê Thị Mai” – một cô gái xinh đẹp, tài năng, sống vào khoảng thế kỷ 18. Cô được biết đến với đôi mắt trong veo như ngọc, nhưng lại bị cáo buộc ăn trộm viên ngọc quý nhất của thành để cống nạp cho giặc ngoại xâm. Cô bị xử tử hình bằng cách chôn sống trong tường thành để “canh giữ” thành cổ, một hình phạt ghê rợn và tàn bạo nhằm răn đe.
Tuy nhiên, Đại úy Nam phát hiện ra một chi tiết mâu thuẫn: viên ngọc quý đó đã được tìm thấy vài năm sau đó trong một cuộc khai quật khảo cổ ở phía Bắc thành. Nó bị giấu trong mộ của một vị quan lại tham lam. Điều này chứng tỏ Lê Thị Mai đã bị oan.
Anh tìm đến hậu duệ của một vị quan thanh liêm từng cố gắng minh oan cho Mai, và khám phá ra một bản ghi chép bí mật được truyền đời. Bản ghi chép kể rằng Lê Thị Mai không phải là kẻ trộm. Cô đã phát hiện ra âm mưu của một vị quan lớn cấu kết với giặc để bán đứng thành trì. Vị quan này đã vu khống cô ăn trộm ngọc, sau đó ra lệnh chôn sống cô trong tường thành để bịt đầu mối.
IV. Lời Minh Oan Ngàn Năm
Vụ án Lời Nguyền Dưới Thành Cổ khép lại với kết luận đau lòng: Lê Thị Mai không phải là kẻ phản bội mà là một nạn nhân của âm mưu chính trị. Lời nguyền “hồn oan muôn kiếp chôn vùi trong gạch đá” không phải do cô gây ra, mà là sự giằng xé của một tâm hồn trong sạch bị oan khuất.
Sau hơn 200 năm, cái chết của Lê Thị Mai đã được minh oan. Bộ xương của cô được an táng trang trọng. Câu chuyện bi thương của cô trở thành một phần của lịch sử, là lời nhắc nhở về sự thật và công lý, dù có thể mất hàng thế kỷ để được phơi bày. Thành cổ Hoa Lư không chỉ là di sản kiến trúc mà còn là nơi lưu giữ những câu chuyện thầm lặng, khắc sâu trong từng viên gạch đá.

















