Categories: Đời sống

“Đêm t:ân h:ôn, anh run rẩy chỉ tay nói: ‘Cái đó, em cất đi!’ khiến tôi ch:ết lặng…”

Chồng tôi mất đột ngột năm tôi 33 tuổi — một cơn nhồi máu cơ tim khi anh đang trên đường đi làm về. Ngày anh đi, tôi như mất cả bầu trời. Con gái mới 5 tuổi, còn chưa hiểu vì sao bố lại không bao giờ về nữa.

Tôi ở vậy suốt 7 năm, sống như cái bóng. Mỗi đêm nằm nghe tiếng gió rít qua khe cửa, tôi chỉ biết ôm tấm ảnh cưới, thủ thỉ như thể chồng vẫn bên cạnh.

Rồi một ngày, Hưng xuất hiện.
Anh là kỹ sư điện, trẻ hơn tôi 10 tuổi, sống ở thị trấn bên. Anh đến nhà sửa máy bơm nước, còn tôi thì chẳng mảy may để ý. Ấy thế mà sau nhiều lần gặp, anh lại khiến trái tim đã tưởng hóa đá của tôi run lên lần nữa.

Khi anh ngỏ lời, tôi đã từ chối:

“Chị hơn em 10 tuổi, lại có con, người ta sẽ cười em đấy.”

Anh cười hiền:

“Miệng người ta có làm mình hạnh phúc đâu.”

Ngày tôi đồng ý tái hôn, cả làng xôn xao. Họ thì thầm sau lưng:

“Bà ấy 40 tuổi rồi, còn lấy trai trẻ làm gì?”
“Người ta chỉ lợi dụng thôi!”

Tôi cười mà nước mắt chực rơi. Nhưng Hưng nắm tay tôi, nói nhỏ:

“Đừng để ai quyết định hạnh phúc của mình.”

Đêm tân hôn, tôi hồi hộp xen lẫn lo sợ.
Tôi đã chuẩn bị mọi thứ chu đáo, từ bộ váy lụa trắng đến lọ nước hoa mà anh từng khen “thơm như mùi nắng sớm”.

Khi tôi bước ra, anh lại ngồi lặng trên giường, bàn tay run run. Rồi anh chỉ vào chiếc hộp nhỏ tôi đặt trên bàn — hộp gỗ cũ đựng nhẫn cưới và bức ảnh chồng cũ.

Giọng anh nghẹn lại:

“Cái đó… em cất đi nhé. Anh sợ… anh không đủ can đảm để nhìn thấy.”

Tôi chết lặng.
Không phải vì giận, mà vì thương. Anh – một người đàn ông trẻ – không ghen tuông ồn ào, chỉ run rẩy trước nỗi ám ảnh rằng mình đang bước vào trái tim đã từng thuộc về người khác.

Tôi ôm lấy anh, khẽ nói:

“Anh ấy là quá khứ, còn anh… là hiện tại và tương lai của em.”

Anh siết tôi vào lòng, bật khóc như đứa trẻ.
Đêm ấy, chúng tôi không nói thêm gì nhiều — chỉ nằm im nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên, như thể cả thế giới đang gột rửa đi những gì cũ kỹ, để bắt đầu lại từ đầu.

Bảy năm cô đơn trôi qua, tôi tưởng mình không thể yêu thêm ai nữa.
Nhưng Hưng đã dạy tôi rằng: hạnh phúc không có tuổi, chỉ có người đủ bao dung để bước vào trái tim từng tan vỡ.

Nguồn: https://www.twword.com/article/1126651029013.html

Vũ Nhậm

Recent Posts

Những trường hợp cần đổi sổ đỏ người dân cần biết

Phụ lục I ban hành kèm Nghị định 151 của Chính phủ về phân định…

2 hours ago

Đề nghị miễn lắp ghế trẻ em với taxi, xe công nghệ

× Nội dung sẽ sẵn sàng sau: 5 (Tự động chuyển tiếp sau khi đếm…

2 hours ago

Đề nghị miễn lắp ghế trẻ em với taxi, xe công nghệ

Nguồn: https://hanoionline.vn/de-nghi-mien-lap-ghe-tre-em-voi-taxi-xe-cong-nghe-370963.htm

2 hours ago

Cố tình che biển số xe để tránh phạt nguội sẽ bị xử phạt thế nào?

Thời gian gần đây, để qua mặt hệ thống camera giám sát giao thông, đặc…

2 hours ago

Nộp sổ đỏ photo “làm sạch dữ liệu đất đai”: Có an toàn và cần thiết?

Quá trình Nhà nước thực hiện chiến dịch "90 ngày làm sạch cơ sở dữ…

3 hours ago

Làm sổ đỏ: Địa chính đòi hồ sơ gốc, văn thư chỉ cho rút bản photo

Tình huống tréo ngoe này khiến chị Nguyễn Thị Hạnh (Hà Nội) lúng túng, không…

3 hours ago