Con ốm cần tiền hết cách tôi tìm gặp chồng cũ, anh n/ém chiếc áo rách rồi đuổi tôi về, tôi kiểm tra thì ch;ết s;ững khi thấy…Cơn mưa mùa hạ như trút nước, rơi ào ào xuống mái tôn căn phòng trọ cũ nát, nơi mẹ con tôi sống tạm bợ suốt gần một năm qua. Thằng Bi – con trai tôi – nằm co ro trong chiếc chăn mỏng, người nóng hầm hập. Mỗi lần nó ho lên, lòng tôi lại như bị ai bóp nghẹt.“Viêm phổi rồi, cần nhập viện gấp, chị chuẩn bị viện phí đi.” – bác sĩ ở phòng khám tư lắc đầu sau khi xem phim chụp. “Chậm trễ là nguy hiểm tính mạng đấy.”Viện phí. Hai từ ấy như nhát dao đâm vào lòng tôi. Tôi làm giúp việc theo giờ, thu nhập bấp bênh, tiền tích góp đã cạn sau những tháng chạy chữa cho con. Tôi không còn người thân, bạn bè cũng nghèo khó. Tôi đã mượn tất cả những nơi có thể mượn, giờ không còn ai để gọi nữa.Chỉ còn… một người.Tôi ngồi trước cổng căn nhà cũ quen thuộc mà tay run lên vì lạnh và vì cả nỗi xấu hổ. Đây là nhà của anh – chồng cũ tôi – người tôi từng yêu tha thiết, người từng hứa sẽ cùng tôi đi đến hết đời. Nhưng đời không như mơ. Cuộc hôn nhân của chúng tôi tan vỡ sau 5 năm, phần vì nghèo khổ, phần vì tôi không thể chịu nổi sự vô tâm ngày một lớn của anh. Ly hôn xong, tôi mang theo đứa con chưa tròn 3 tuổi, dắt díu nhau vào Sài Gòn mưu sinh. Anh gần như biệt tăm kể từ đó.Tôi nhấn chuông. Một lát sau, cánh cửa bật mở. Anh đứng đó, vẫn vóc dáng cao gầy, ánh mắt lạnh lẽo hơn xưa.– Cô đến đây làm gì? – giọng anh hờ hững, như thể tôi là người dưng.Tôi nén cơn tủi thân, cúi đầu:– Con mình ốm nặng. Em… em không còn cách nào nữa. Em xin anh, nếu có thể… giúp con một lần.Anh im lặng. Một lát sau, anh quay đi, vào trong nhà. Tôi nghe tiếng sột soạt, rồi anh quay lại, ném ra ngoài một chiếc áo khoác cũ sờn.– Cầm cái này mà đi. Tôi chẳng có gì cho cô đâu. Đừng bao giờ quay lại nữa.Chiếc áo văng xuống đất, ướt nhẹp trong mưa. Anh đóng cửa cái rầm, không thèm nhìn tôi thêm một lần nào nữa.
Tôi đứng chết lặng, nước mưa hòa với nước mắt..

Tôi cúi xuống nhặt chiếc áo, lòng đau đớn như ai xé. Bàn tay run rẩy cầm lên, nặng trĩu vì ướt mưa. Tôi chỉ muốn ôm lấy nó rồi quay lưng bỏ đi, coi như hết duyên, coi như số phận đã định. Nhưng khi cầm áo lên, tôi chợt thấy mép túi có gì đó phồng lên khác thường.
Tôi do dự một chút, rồi luồn tay vào kiểm tra. Và ngay giây phút ấy, tim tôi như ngừng đập.
Bên trong túi áo là một xấp tiền dày cộp, được gói kỹ trong túi nilon để chống ướt. Trên cùng là tờ giấy nhỏ gấp gọn, dòng chữ nguệch ngoạc của anh:
“Đừng bao giờ nghĩ anh bỏ mặc mẹ con em. Anh không biết nói lời tử tế, nhưng lúc nào cũng theo dõi từ xa. Cầm số tiền này lo cho con. Đừng quay lại, vì anh không xứng.”
Tôi cứng người, vừa nghẹn ngào vừa tức tưởi. Bao nhiêu năm qua, tôi trách anh vô tâm, trách anh tàn nhẫn… Nhưng có lẽ anh chỉ giấu tình thương của mình dưới vẻ ngoài cộc cằn ấy.
Tôi ôm chiếc áo vào ngực, nước mắt lã chã, thì thầm trong tiếng mưa rào:
– Con mình… sẽ được cứu rồi, anh ạ…
Bài viết mới cập nhật:
error: Content is protected !!
Nguồn: https://fleuri.info/17596/

















