Đêm hôm ấy, cả vùng quê đang yên tĩnh thì tiếng la thất thanh từ căn nhà ông Lưu vang lên, xé toang màn đêm đặc quánh. Ánh đèn từ các nhà xung quanh bật sáng, người dân hớt hải kéo ra xem. Ai cũng rùng mình khi thấy cảnh tượng hỗn loạn trong căn nhà gỗ ven sông – nơi trước nay vẫn được xem là gia đình mẫu mực nhất xóm.
Ông Lưu – một người đàn ông ngoài sáu mươi, từng là cán bộ xã về hưu, nằm gục trên sàn, mùi rượu nồng nặc. Trên gương mặt ông, sự kinh hoàng và tội lỗi xen lẫn. Trước mắt ông là con trai – anh Tuấn, và người con dâu – chị Hà – đôi mắt sưng đỏ, tay run rẩy. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ biết rằng, cả nhà đang tan vỡ trong một đêm.
Tin đồn lan nhanh như cơn gió độc. Người nói ông Lưu say rượu, lời nói lẫn lộn khiến cả nhà hiểu lầm. Người lại bảo, có điều gì đó mờ ám hơn thế — một bí mật mà cả nhà cố giấu. Cảnh sát được mời tới. Vụ việc tưởng chỉ là chuyện gia đình, bỗng trở thành đề tài điều tra khiến cả vùng chấn động.
Trung úy Hòa, người được phân công điều tra, bước vào căn nhà trong buổi sáng hôm sau. Mùi rượu, mùi khói hương và không khí căng thẳng hòa quyện khiến anh thấy gai người. Trên bàn là những ly rượu còn dang dở. Mỗi người trong nhà đều né tránh ánh mắt nhau.
Ông Lưu im lặng. Ông không nói gì ngoài câu:
– “Tôi… chỉ nhớ mình uống, rồi mọi thứ tối sầm lại.”
Nhưng ánh mắt của bà Thoa – vợ ông – lại đầy uất nghẹn. Bà nói trong nước mắt rằng suốt mấy năm nay, ông Lưu ngày càng thay đổi. Rượu biến ông thành người khác. Còn chị Hà, con dâu của ông, cũng gầy gò, ít nói hẳn, ánh mắt thỉnh thoảng thoáng sợ hãi.
Hòa bắt đầu nghi ngờ, không phải vì một vụ án hình sự rõ ràng, mà vì những khoảng lặng kỳ lạ trong ngôi nhà này. Anh lặng lẽ dò hỏi hàng xóm, tất cả đều nói rằng: “Gia đình đó hiền lành, có học, chưa từng cãi vã. Nhưng dạo này thấy cô con dâu hay ra bờ sông một mình, mặt buồn lắm.”
Một tuần trôi qua, cuộc điều tra dần lộ ra những điều chẳng ai muốn tin. Trong những đêm say xỉn, ông Lưu có những lời nói và hành động khiến người trong nhà khó chấp nhận. Không ai lên tiếng – phần vì sợ, phần vì muốn giữ thể diện. Nhưng đêm hôm đó, khi ông tiếp tục vượt qua giới hạn, chính bà Thoa và anh Tuấn đã về kịp – và tất cả vỡ òa.
Bản tường trình của chị Hà khiến cả đội điều tra lặng đi. Chị không nói ông đã làm gì cụ thể, chỉ viết:
“Con chưa bao giờ nghĩ người mà mình gọi là cha lại khiến con sợ hãi đến thế. Con không dám nói vì sợ chồng tổn thương, sợ mẹ chồng đau lòng. Nhưng con cũng không thể chịu đựng thêm.”
Ông Lưu bị triệu tập. Trong phòng hỏi cung, người đàn ông từng được cả làng kính trọng giờ ngồi cúi gằm mặt. Nước mắt ông rơi, nhưng không phải vì oan, mà vì xấu hổ. Ông nói, trong những cơn say, ông chẳng nhớ rõ, chỉ biết đã khiến mọi người tổn thương. Ông không thể đối diện với gia đình, cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Vụ việc không có tội danh hình sự rõ ràng vì chưa có hành vi cụ thể, nhưng cái giá mà ông phải trả là danh dự, tình thân, và niềm tin của những người từng yêu quý ông.
Sau ngày đó, bà Thoa xin ly thân, chị Hà dọn đi, còn anh Tuấn – người con trai duy nhất – chuyển công tác lên tỉnh khác. Ngôi nhà ven sông vốn lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, nay chìm trong im lặng.
Ba tháng sau, trung úy Hòa trở lại vùng quê ấy. Anh nhìn ngôi nhà cũ, thấy cánh cửa gỗ khép hờ, trong sân là bóng dáng ông Lưu lặng lẽ trồng lại mấy khóm chuối, đôi tay run run. Hòa đến gần, đặt lên bàn ông tờ báo địa phương có bài viết về “Những gia đình tan nát vì rượu và sự im lặng”.
Ông Lưu đọc một hồi, rồi hỏi nhỏ:– “Cậu nghĩ… người như tôi còn có thể sửa không?”Hòa đáp khẽ:
– “Sửa được hay không… không quan trọng bằng việc bác dám đối diện với chính mình. Đôi khi, một lời xin lỗi muộn còn cứu được một linh hồn.”