Năm đó, chồng tôi thất nghiệp gần 2 năm liền. Nhà anh nghèo, bố mẹ anh chỉ có mảnh ruộng với căn nhà cấp bốn xiêu vẹo. Khi có người giới thiệu đi xuất khẩu lao động sang Nhật, anh về bàn với tôi: “Đi chuyến này hết 350 triệu. Nếu vay được, anh hứa đi 3 năm về sẽ trả gấp 10 lần.”
Tôi biết đó là cơ hội hiếm hoi. Nhưng nhà tôi lấy đâu ra ngần ấy tiền? Bố tôi – một người nông dân cả đời chưa biết đến con số hàng trăm triệu – im lặng rất lâu, rồi nói: “Nếu thằng ấy chịu khó làm ăn, bố sẽ giúp. Bố cắm sổ đỏ vay ngân hàng cho chúng mày.”
Tôi bật khóc. Bố cắm sổ đỏ, vay đúng 350 triệu đưa cho chồng tôi. Anh xúc động quỳ xuống:
“Con hứa về sẽ trả gấp đôi, lo cho bố mẹ đàng hoàng.” Anh đi không phải 3 năm mà là 5 năm, tôi vừa nuôi con vừa chăm nhà nội. Anh bảo: “Đợi anh về, anh sẽ khiến em hãnh diện.” Tôi nghĩ tiền anh mang về dùng để trả cho bố mẹ tôi để rút sổ đỏ về và dùng xây lại nhà cửa và lấy vốn làm ăn sau này. Tôi tin chồng. Bởi vì tình yêu của tôi, là thật.
Cuối cùng cũng đến ngày chồng tôi về nước. Anh về, bảnh bao, quần áo sang, điện thoại đời mới. Vừa thấy tôi, anh cười nhạt: “Trông em vẫn… quê như ngày nào.”
Tôi cười, không để bụng. Quan trọng là anh về, bình an, mang theo 5 tỷ — số tiền anh khoe làm được sau 5 năm.
Cả họ nội kéo đến, khen anh “đổi đời”, “đàn ông bản lĩnh”.
Còn tôi, chỉ lặng lẽ nghĩ đến bố – người vẫn đang nằm liệt giường, mỗi lần ho lại rớm máu, bác sĩ bảo cần mổ gấp.
Đêm ấy tôi gọi cho chồng, giọng run run: “Anh ơi, bố em phải mổ gấp, bác sĩ bảo nếu không kịp thì nguy. Anh chuyển cho em 100 triệu để đóng viện phí nhé.”