Ngày hôm đó, trời cuối thu, những tia nắng yếu ớt len lỏi qua lớp mây mỏng. Một nhóm sinh viên trường đại học địa phương quyết định tổ chức chuyến leo núi ở dãy Hoàng Liên. Họ không định chinh phục đỉnh cao, chỉ đơn giản muốn trải nghiệm thiên nhiên. Khi cả nhóm dừng lại nghỉ trưa gần một khe núi sâu, một cậu sinh viên bất chợt kêu lớn:
“Ê, có cái gì kẹt trong khe kìa!”
Mọi người xúm lại. Giữa hai tảng đá xám, nơi dòng nước mưa từ năm này qua năm khác đã bào mòn vách đá, có một vật màu sậm, bị bùn đất phủ mờ. Sau khi dùng gậy gỡ ra, họ phát hiện đó là một chiếc ba lô cũ, quai đã sờn rách.
Cả nhóm vừa tò mò vừa rùng mình. Họ mở ba lô, bên trong còn sót lại một vài thứ: một cuốn sổ ghi chép lem luốc, vài tấm ảnh gia đình đã phai màu, và chiếc áo khoác nhỏ màu hồng nhạt – rõ ràng thuộc về một đứa trẻ.
Một cô gái trong nhóm run run lật trang sổ, dòng chữ mờ nhòe nhưng vẫn đọc được:
“Ngày thứ ba… trời mưa to, lối mòn sạt lở… Hy vọng ai đó tìm thấy.”
Không ai nói gì thêm. Tất cả đều linh cảm họ vừa chạm vào một câu chuyện đau buồn bị bỏ quên suốt nhiều năm. Sau khi xuống núi, họ lập tức báo cho chính quyền địa phương. Tin tức về chiếc ba lô nhanh chóng lan truyền, khơi lại ký ức của người dân về một vụ mất tích cách đây đúng 5 năm: một người đàn ông cùng cô con gái nhỏ biến mất khi đi leo núi, tìm kiếm suốt nhiều tháng nhưng không có kết quả.
Chiếc ba lô đã mở ra cánh cửa quá khứ.
Năm ấy, anh Hùng – một kỹ sư xây dựng vừa nghỉ phép sau dự án dài ngày – quyết định đưa con gái 8 tuổi tên An đi leo núi. Anh vốn yêu thiên nhiên, lại muốn cho con gái trải nghiệm, rèn luyện sức khỏe. Người vợ thì bận công việc nên không đi cùng.
Hai cha con khởi hành từ sáng sớm, mang theo đồ ăn, lều nhỏ, nước uống và một cuốn sổ tay. Với An, đây là chuyến phiêu lưu đầu tiên, bé háo hức ghi lại mọi thứ bằng nét chữ nắn nót: “Hôm nay con đi leo núi cùng bố. Con rất vui.”
Ngày đầu tiên thuận lợi, nhưng đến ngày thứ hai, thời tiết đột ngột chuyển xấu. Mưa lớn, đường mòn lầy lội. Một số đoạn núi nhỏ sạt lở, khiến lối đi quen thuộc bị chặn. Hùng cố gắng trấn an con gái, nhưng trong lòng anh dấy lên lo lắng.
Tối hôm ấy, trong lều tạm, An hỏi:“Bố ơi, mình có về kịp không?”
Hùng ôm con, nói dối một cách dịu dàng: “Ngày mai trời sẽ nắng, rồi mình sẽ tìm được đường.”