Chương 1: Chiếc két mở vào buổi sáng hôm ấy
Buổi sáng hôm đó, mưa bụi giăng khắp con ngõ nhỏ. Tiếng xe máy của Minh rời khỏi cổng, hòa lẫn tiếng khép cửa sắt khô khốc. Hạnh đứng tựa bên khung cửa, mắt nhìn theo bóng chồng dần khuất ở khúc quanh. Trong căn nhà ba tầng mới xây, mùi nước xả vải vẫn còn vương trên cầu thang, nhưng hơi ấm gia đình dường như đã tắt tự bao giờ.
Trên bàn ăn, chén cơm anh bỏ dở vẫn còn bốc khói. Cô khẽ thở dài, tay khẽ vuốt lên chiếc ghế trống đối diện — nơi anh từng ngồi, từng cười nói mỗi sáng. Từ ngày Minh quen người phụ nữ ấy, mọi thứ thay đổi. Anh hay về muộn, hay tắt máy, và ánh mắt dành cho cô cũng lạnh lẽo dần.
Hạnh không phải kiểu phụ nữ ồn ào, cô chọn im lặng. Nhưng trong lòng, cô biết mình đang dần bị đẩy ra khỏi cuộc đời anh.
Khoảng gần trưa, cô lặng lẽ mở két sắt. Bên trong là số tiền tiết kiệm hai vợ chồng dành dụm suốt mấy năm — khoảng ba trăm triệu. Một phần từ tiền thưởng của Minh, phần còn lại từ quán nhỏ cô buôn bán online. Cô đếm kỹ, rồi gom lại vào túi vải. Mỗi tờ tiền lách cách nghe như những lời tiễn biệt.
Trên bàn, cô đặt lại một mảnh giấy ngắn, chỉ ghi mấy dòng nguệch ngoạc:
“Em không trách anh. Chỉ mong anh đừng để mẹ phải buồn.”
Hạnh thu dọn ít quần áo, bỏ vào chiếc vali nhỏ. Cô không mang theo nhiều — chỉ vài bộ đồ, cuốn sổ nhỏ, và tấm hình cưới. Mọi thứ trong nhà vẫn gọn gàng, chẳng có gì báo trước rằng người phụ nữ ấy đang rời đi mãi mãi.
Đến chiều, khi ánh nắng tắt dần sau mái ngói, mẹ Minh — bà Nga — vẫn ngồi bên hiên chờ con dâu về nấu cơm. Thường ngày, Hạnh đi chợ sớm, cơm nước đầy đủ. Nhưng hôm nay trời đã tối mà bếp lạnh tanh. Bà gọi điện cho Hạnh, nhưng máy báo “thuê bao không liên lạc được”.
Linh tính có điều chẳng lành, bà run run nhấc điện thoại gọi cho Minh.
– Minh à, về ngay đi con. Tao gọi con Hạnh mãi không được, cơm nước gì chưa nấu, cửa thì khóa ngoài…

Minh nghe giọng mẹ, thoáng bực. Anh đang ở nhà trọ của Trang – người phụ nữ anh mới quen qua bạn bè.
– Mẹ cứ ăn tạm đi, chắc vợ con nó về bên ngoại, con đang bận.
– Bận gì thì bận, về ngay. Mẹ nói thật, trong nhà có chuyện lạ lắm.
Bà nói dứt khoát rồi cúp máy. Lúc đó, Minh mới thấy trong lòng có chút khó chịu. Cô bồ đang ngồi bên cười khẽ:
– Anh cứ về đi, giải quyết xong rồi lại qua. Em chờ.
Minh khoác áo, chạy xe về nhà. Gió đêm thổi lạnh, lòng anh hơi rối nhưng vẫn nghĩ Hạnh chỉ giận dỗi chút thôi. Vừa đến đầu ngõ, mẹ anh đã đứng đợi, mặt tái đi:
– Con coi đi, cửa phòng nó khóa ngoài, mà trong két trống trơn.
Anh sững người, tim đập mạnh. Chạy vội vào, mở két — đúng thật, trống không. Một tờ giấy nằm gọn bên trong, dòng chữ ngắn ngủi của Hạnh khiến tay anh run lên.
Minh ngồi phịch xuống ghế, đầu óc quay cuồng.Bà Nga nhìn con trai, nghẹn giọng:
– Mày làm gì để con nhỏ phải đi như vậy hả Minh?
Anh không đáp. Ngoài kia, gió đêm rít qua khe cửa, thổi tung tờ giấy rơi xuống sàn.
Điện thoại Minh rung lên. Tin nhắn từ ngân hàng hiện ra:
“Tài khoản của bạn vừa bị rút toàn bộ số dư 1,2 tỷ đồng.”
Anh giật mình. Toàn thân lạnh toát. Đó là tài khoản tiết kiệm anh để riêng — chỉ mình anh và Trang biết mật khẩu vì từng chuyển tiền cho cô đầu tư.
Minh lao ra cửa, gọi cho Trang. Máy đổ chuông, nhưng chẳng ai bắt máy. Anh gọi lại, gọi đến lần thứ ba thì máy báo “số máy hiện không tồn tại”.
Anh đứng chết lặng trước cổng. Mọi thứ sụp đổ chỉ trong một ngày.
Và đó chính là ngày Hạnh rời nhà – ngày Minh mất cả vợ lẫn tiền.
Chương 2: Người mẹ giữa hai con người
Cả đêm đó, bà Nga không ngủ. Ngồi tựa bên giường, bà nhìn đống quần áo của Hạnh vẫn còn treo trong tủ mà nước mắt cứ chảy. Hơn bốn năm làm dâu, Hạnh chưa bao giờ cãi mẹ một câu. Từ bữa cơm, chén nước, tới lời hỏi han buổi tối – mọi thứ đều chu đáo, nhỏ nhẹ.
Bà không ngờ con trai mình lại để mất một người như vậy.
Sáng hôm sau, Minh ngồi phịch trên ghế, mắt thâm quầng. Điện thoại anh không ngừng reo — ngân hàng, đối tác, thậm chí cả nhân viên trong công ty đều gọi hỏi vì sao các khoản thanh toán bị phong tỏa. Trang biến mất, cùng toàn bộ tiền anh chuyển cho cô “đầu tư chung”.
Minh như người mất hồn.
– Mẹ ơi, cô ta lấy hết rồi… Cả tài khoản lẫn dự án, không còn gì hết…
Bà Nga thở dài, giọng run run:
– Mày gieo nhân nào thì giờ gặt quả đó thôi con ạ. Con Hạnh nó hiền vậy mà mày nỡ lòng nào…
– Con không nghĩ mọi chuyện ra nông nỗi này… – Minh ôm đầu, nghẹn giọng.
Bà Nga đứng dậy, bước tới bên con.– Giờ mày tính sao?
– Con sẽ đi tìm Hạnh. Con phải xin lỗi cô ấy…
– Tìm à? – Bà cười buồn. – Mày nghĩ người ta còn muốn nhìn thấy mày sao?
Minh im lặng. Lần đầu tiên, anh cảm nhận rõ rệt thế nào là mất. Không chỉ mất tiền, mà mất luôn người từng nắm tay mình qua những năm tháng khốn khó.
Mấy hôm sau, anh lần tìm khắp nơi — nhà ngoại, bạn bè, thậm chí đến cả những quán quen, nhưng không ai biết tin Hạnh. Cô biến mất như chưa từng tồn tại.
Trong căn nhà lạnh ngắt, chỉ còn anh và mẹ. Bữa cơm chẳng ai nói với ai lời nào. Bà Nga nhìn bát cơm trắng nguội lạnh, bỗng thấy nghẹn nơi cổ.
Một buổi chiều, bà ra chợ mua rau, tình cờ gặp bà Tư – hàng xóm gần nhà ngoại Hạnh.
– Ủa, chị Nga, chị chưa biết hả? Con Hạnh nó đang thuê nhà trên thị xã đó. Hôm trước tui thấy nó mở tiệm nhỏ bán đồ thủ công, có vẻ làm ăn cũng được.
Nghe đến đó, bà như mở cờ trong bụng. Tối về, bà lặng lẽ chuẩn bị ít quà quê – gạo nếp, trứng gà, mấy gói trà – rồi sáng sớm hôm sau bắt xe đi.
Khi bà đến nơi, cửa tiệm nhỏ nằm giữa con phố yên bình. Bên trong, Hạnh đang cắm cúi gói hàng. Thấy mẹ chồng, cô sững người.
– Mẹ… sao mẹ biết con ở đây?
Bà Nga cười hiền, mắt rưng rưng:
– Mẹ chỉ muốn nhìn thấy con thôi. Mấy hôm nay, nhà trống vắng lắm, con à.
Hạnh cúi mặt, giọng nhỏ lại:
– Con xin lỗi mẹ. Con không muốn ra đi kiểu đó, nhưng con… không chịu nổi nữa.
– Mẹ hiểu. Chỉ là… mẹ mong con đừng vì chuyện của Minh mà khổ thêm. Nó giờ trắng tay rồi.
Nghe tới đó, Hạnh khựng lại. Trong mắt cô ánh lên một thoáng xót xa. Nhưng rồi cô khẽ lắc đầu:
– Mẹ ơi, tình nghĩa vợ chồng không thể chỉ gói trong tiền bạc. Con từng nghĩ anh ấy chỉ lầm đường, nhưng khi nhìn anh ấy nắm tay người khác, con biết mình nên dừng lại.
Bà Nga nắm tay con dâu, giọng nghẹn ngào:
– Dù thế nào, với mẹ, con vẫn là con trong nhà. Lúc nào con thấy lòng nhẹ, về ăn với mẹ một bữa cơm thôi cũng được.
Câu nói ấy khiến Hạnh không kìm được nước mắt.
Buổi tối, bà về nhà, mang theo hộp bánh nhỏ Hạnh dúi vào tay. Minh nhìn thấy, đứng im lặng hồi lâu.
– Con gặp cô ấy à mẹ?
– Ừ. Nó vẫn khỏe. Nhưng nó buồn lắm, con ạ.
– Con muốn gặp cô ấy… chỉ một lần thôi.
Bà Nga thở dài:
– Nếu còn lòng thành, con tự đi. Nhưng đừng đến để nói lời thương hại. Hãy đến để biết mình đã đánh mất điều gì.
Chương 3: Cơn mưa đêm cuối cùng
Một tuần sau, trời bất chợt đổ mưa lớn. Minh chạy xe giữa đường, lòng nặng trĩu. Anh không biết mình sẽ nói gì nếu gặp Hạnh – xin lỗi ư, hay chỉ im lặng nhìn nhau như hai người xa lạ?
Khi đến cửa tiệm, Hạnh đang dọn hàng. Mưa tạt ướt mái hiên, cô vẫn cố che từng món đồ bằng tấm bạt cũ. Minh dừng xe, lặng nhìn. Ánh đèn đường hắt lên khuôn mặt cô, gầy đi nhiều so với trước.
– Hạnh… – Anh gọi khẽ.
Cô quay lại, ánh mắt bình thản đến lạ.
– Anh đến làm gì?
– Anh chỉ muốn nói xin lỗi. Tất cả là lỗi của anh.
Cô im lặng, rồi khẽ đáp:
– Lời xin lỗi không thể vá lại một mái nhà vỡ, Minh ạ.
Anh cúi đầu, giọng nghẹn:
– Anh mất tất cả rồi. Trang lấy hết tiền, biến mất. Anh chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
– Có lẽ đó là cái giá anh phải trả. – Hạnh nói nhẹ, nhưng từng chữ như dao cắt. – Còn em, em chỉ mong mình sống bình yên.
Minh nhìn quanh cửa tiệm, thấy tấm bảng nhỏ đề “Hạnh – Quà thủ công Việt”. Mỗi món đồ đều được gói cẩn thận, tỉ mỉ như chính con người cô.Anh cười buồn:
– Anh nhớ hồi xưa, em nói chỉ cần mở một tiệm nhỏ thế này là đủ hạnh phúc…
– Ừ, và bây giờ em đã làm được. Không cần ai ban ơn nữa.
Mưa vẫn rơi. Giữa khoảng hiên hẹp, hai người đứng lặng. Bỗng Minh nói:
– Nếu có thể… anh muốn bắt đầu lại.
Hạnh nhìn sâu vào mắt anh, nụ cười thoáng buồn:
– Anh à, có những thứ mất rồi, quay lại cũng chỉ còn là bóng. Em không còn giận, nhưng cũng chẳng còn yêu.
Cô khẽ kéo cửa xuống, chỉ để lại một câu:
– Về đi, kẻo mẹ đợi.
Minh đứng bất động. Tiếng cửa kéo sắt nặng nề, mưa hắt vào mặt lạnh buốt. Anh hiểu – đó là kết thúc thật sự.
Tối hôm ấy, anh về nhà. Bà Nga ngồi bên hiên, nghe tiếng xe liền hỏi:
– Gặp chưa con?
– Rồi mẹ ạ. Cô ấy… sống tốt.
Bà gật đầu, mắt nhìn xa xăm.
– Thế là được rồi. Mất mát nào cũng dạy con người ta lớn hơn.
Minh im lặng, nhìn quanh căn nhà trống. Căn nhà từng có tiếng cười, mùi cơm mới, bóng dáng người phụ nữ lom khom gắp thức ăn cho mẹ anh. Giờ chỉ còn lại âm thanh của gió đêm thổi qua.
Anh mở két sắt – nơi từng chứa 300 triệu – giờ trống rỗng. Nhưng lần này, anh không thấy tức giận. Chỉ thấy hụt hẫng xen lẫn ân hận.
Anh lấy mảnh giấy Hạnh để lại, đã nhòe chữ vì nước mắt cũ, đọc lại:
“Em không trách anh. Chỉ mong anh đừng để mẹ phải buồn.”
Minh cười khẽ. Lần đầu tiên trong đời, anh hiểu thế nào là mất mát thật sự. Không phải vì tiền, mà vì lòng tin.
Bên ngoài, mưa vẫn rơi dài trên mái tôn, nhưng trong căn nhà nhỏ, bà Nga khẽ nói:
– Con à, ai cũng có lúc sai. Quan trọng là biết dừng lại đúng chỗ.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt trĩu nặng:
– Con biết rồi, mẹ. Từ mai, con sẽ bắt đầu lại.
Mưa tạnh dần. Một tia sáng yếu ớt hắt qua ô cửa sổ.
Trong căn nhà từng vỡ vụn, có lẽ, một khởi đầu mới đang lặng lẽ hình thành — không còn là giữa hai vợ chồng, mà là giữa người con trai biết hối lỗi và người mẹ vẫn chưa từng thôi hy vọng.
LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

















